Đề bài: Tả con vật trong vườn bách thú

Bài làm

“Lông vằn lông vện mắt xanh,

Dáng đi uyển chuyển nhe nanh tìm mồi.

Thỏ nai gặp phải hỡi ôi,

Muông thú khiếp sợ tôn ngôi chúa rừng.”

Con gì mà lại khiến muôn loài khiếp sợ vậy nhỉ? Phải chăng, đó chính là loài hổ hung dữ. Tôi đã từng gặp một chú hổ to lớn, nhưng chú ta lại vô cùng hiền lành. Bởi vì chú được nuôi trong vườn bách thú.

Trong chiếc chuồng sắt, chú hổ hiện lên mới to lớn, oai vệ làm sao! Thân chú cao hơn một thước, dài hơn chừng một thước rưỡi. Từ đầu đến chân, hổ khoác trên mình một lớp lông ngắn sắc rỡ, màu vàng sậm điểm những vằn trắng đen đan xen. Cái đuôi to chừng bắp tay, dài lòng thong theo đôi chân sau. Đôi chân chú mập mạp, chắc khỏe, nâng đỡ cả thân chú. Đầu hổ tròn tròn, thuôn về phía mũi miệng. Hai tai ngắn ngắn, vểnh lên như hai chiếc quạt nhỏ xíu bằng lông. Cặp mắt của chú tròn to tròn, vàng óng, lúc nào cũng long lên, trông rất dữ tợn. Cánh mũi chú thì lúc nào cũng phập phồng như đang đánh hơi cái gì đó. Miệng rộng chú hổ rộng lắm, xung quanh lại có thêm những sợi ria trắng như cước. Thỉnh thoảng, miệng chú nhe ra để lộ hàm răng khỏe với những chiếc nanh nhọn hoắt.

Hổ thường nằm dài. Ngả người sang một bên hoặc nằm ưỡn ngực xuống đất nhưng cổ vẫn ngẩng cao nhìn quanh mọi phía. Khi bác chăm giữ hổ thả chú vào khu vườn, chú vui thích bước sang bên tảng đá. Những bước đi chậm rãi, oai vệ. Chà chà! Chú ta đích thị là “chúa rừng” rồi! Mỗi lần nhìn ngắm chú thật kĩ, tôi lại có cảm giác chú mang dáng hình của núi rừng đại ngàn, hùng vĩ và oai phong.

Tôi rất ấn tượng với chú hổ đó. Có lẽ, ai cũng sẽ chẳng thể quên hình ảnh loài vật to lớn, hùng dũng giữa muôn loài bé nhỏ.