Đề bài: Tả đồ vật em thích

Bài làm

“Đồ… rê…mi… pha… son…” Mỗi tối, gian phòng khách nhà tôi lại rộn vang tiếng tập đàn. Tròn 9 tuổi, bố tặng tôi một món quà lớn bất ngờ, chính là cây đàn piano “khổng lồ”. Đây là điều tôi thầm ao ước có được từ ngày chơi piano đồ chơi.

Tôi gọi nó là chiếc đàn khổng lồ bởi nó phải to gấp nhiều lần chiếc đàn mini bằng nhựa. Cây piano của tôi có dáng hình giống như một chiếc hộp lớn được dựng đứng. Chiếc hộp ấy được phủ một lớp sơn màu đen, sáng bóng. Màu đen này giúp cây dàn thêm phần sang trọng. Chân đàn cao chừng một mét, rất vững chắc khi nâng đỡ phần thân. Thân đàn được làm từ gỗ vân sam cứng chắc. Những phím đàn với hai màu đen trắng đan xen như xếp hàng để chuẩn bị hòa bản hợp ca của mình. Ngay phía trên hàng phím đàn là dòng chữ trắng Yamaha được khắc ngay ngắn. Bảo vệ mặt đàn chính là một chiếc nắp đậy lớn, có thể đậy kín đàn. Chiếc nắp này cứng chắc, có thể lật lên đậy xuống được. Phía tay trái mặt đàn, người ta thiết kế một nút tròn nho nhỏ để bật tắt đàn. Chỉ cần bật đàn lên, tôi có thể nhẹ lướt trên các phím để tạo ra những nốt nhạc vang rộn. Nhưng để đàn cất tiếng, ta phải kể tới chiếc dây cắm điện dài màu đen.

Ngày mới mua về, tôi chưa biết chơi, chỉ ấn mấy phím để nó phát ra tiếng là thấy vui thú rồi. Sau một thời gian học cùng các bạn ở trường, tôi đã chơi được những bản nhạc du dương, êm ái, vui nhộn. Có lần, tôi đang tập đàn thì cô em gái chạy sang đòi chơi cùng. Tôi nhất định không cho, cứ xua đuổi em. Em mếu máo rồi chạy sang úp mặt xuống thành ghế sofa. Tôi thấy vậy, cảm giác vô cùng ấm ức bởi mình không làm gì em mà em lại giận dỗi vô cớ. Tôi gõ những phím đàn thật mạnh để trút giận. Bây giờ nghĩ lại, tôi thấy mình thật trẻ con và không biết gìn giữ cây đàn.

Mỗi ngày, tôi đều gìn giữ chiếc đàn của mình bằng cách lau nó thật sạch sẽ với chiếc chổi lông mềm mịn. Nhờ có cây đàn, tôi đã tìm thấy niềm yêu thích của mình. Tôi hi vọng, cây đàn sẽ luôn đồng hành cùng tôi cất những bản nhạc tuyệt vời nhất.