- VĂN MẪU LỚP 4 – VĂN TẢ ĐỒ VẬT: Tả đồ vật em thích
- VĂN MẪU LỚP 4 – VĂN TẢ ĐỒ VẬT: Tả cái thước kẻ của em
- VĂN MẪU LỚP 4 – VĂN TẢ ĐỒ VẬT: Tả cái bàn học ở lớp hoặc ở nhà của em
- VĂN MẪU LỚP 4 – VĂN TẢ ĐỒ VẬT: Tả cái trống trường em
- VĂN MẪU LỚP 4 – VĂN TẢ ĐỒ VẬT: Tả cây bút chì
- VĂN MẪU LỚP 4 – VĂN TẢ ĐỒ VẬT: Tả một món đồ chơi mà em yêu thích
- VĂN MẪU LỚP 4 – VĂN TẢ ĐỒ VẬT: Tả chiếc cặp sách của em
- VĂN MẪU LỚP 4 – VĂN TẢ ĐỒ VẬT: Tả ngôi nhà em ở
- VĂN MẪU LỚP 4 – VĂN TẢ ĐỒ VẬT: Tả một đồ vật trong nhà của em
- VĂN MẪU LỚP 4 – VĂN TẢ CÂY CỐI: Tả cây bóng mát em yêu thích
- VĂN MẪU LỚP 4 – VĂN TẢ CÂY CỐI: Tả cây hoa em yêu thích
- VĂN MẪU LỚP 4 – VĂN TẢ CÂY CỐI: Tả cây bàng
- VĂN MẪU LỚP 4 – VĂN TẢ ĐỒ VẬT: Tả cái bút máy em đang dùng
- VĂN MẪU LỚP 4 – VĂN TẢ CÂY CỐI: Tả cây phượng vĩ
- VĂN MẪU LỚP 4 – VĂN TẢ CÂY CỐI: Tả cây hoa hồng
- VĂN MẪU LỚP 4 – VĂN TẢ CÂY CỐI: Tả cây hoa đào ngày Tết
- VĂN MẪU LỚP 4 – VĂN TẢ CÂY CỐI: Tả cây chuối
- VĂN MẪU LỚP 4 – VĂN TẢ CÂY CỐI: Tả cây hoa gạo
- VĂN MẪU LỚP 4 – VĂN TẢ CÂY CỐI: Tả cây hoa mai
- VĂN MẪU LỚP 4 – VĂN TẢ CÂY CỐI: Tả cây cổ thụ
- VĂN MẪU LỚP 4 – VĂN TẢ CON VẬT: Ta con lợn
- VĂN MẪU LỚP 4 – VĂN TẢ CON VẬT: Tả con gà trống
- VĂN MẪU LỚP 4 – VĂN TẢ CON VẬT: Tả con mèo
- VĂN MẪU LỚP 4 – VĂN TẢ CON VẬT: Tả con chó
- VĂN MẪU LỚP 4 – VĂN TẢ CON VẬT: Tả con vật nuôi mà em yêu thích
- VĂN MẪU LỚP 4 – VĂN TẢ CON VẬT: Tả con vật trong vườn bách thú
- VĂN MẪU LỚP 4 – VĂN TẢ NGƯỜI: Tả bà của em
- VĂN MẪU LỚP 4 – VĂN TẢ NGƯỜI: Tả ông của em
- VĂN MẪU LỚP 4 – VĂN TẢ NGƯỜI: Tả mẹ của em
- VĂN MẪU LỚP 4 – VĂN TẢ NGƯỜI: Tả người thân em yêu quý nhất
- VĂN MẪU LỚP 4 – VĂN TẢ NGƯỜI: Tả em bé đang tập nói, tập đi
- VĂN MẪU LỚP 4 – VĂN TẢ NGƯỜI: Tả bạn thân của em
- VĂN MẪU LỚP 4 – VĂN TẢ NGƯỜI: Tả người bạn em mới quen:
- VĂN MẪU LỚP 4 – VĂN KỂ CHUYỆN: Viết thư kể về tình hình học tập của lớp em
- VĂN MẪU LỚP 4 – VĂN TẢ NGƯỜI: Tả bố của em
- VĂN MẪU LỚP 4 – VĂN TẢ NGƯỜI: Tả thầy cô giáo mà em yêu quý
- VĂN MẪU LỚP 4 – VĂN KỂ CHUYỆN: Kể lại câu chuyện Vua tàu thủy
- VĂN MẪU LỚP 4 – VĂN KỂ CHUYỆN: Kể câu chuyện Nỗi dằn vặt của An-drây-ca
- VĂN MẪU LỚP 4 – VĂN KỂ CHUYỆN: Kể câu chuyện về người có tấm lòng nhân hậu
- VĂN MẪU LỚP 4 – VĂN KỂ CHUYỆN: Kể câu chuyện về tính trung thực
- VĂN MẪU LỚP 4 – VĂN KỂ CHUYỆN: Kể một câu chuyện về sự đoàn kết, thương yêu bạn bè
Đề bài: Kể một câu chuyện em đã được nghe hoặc được đọc về một người có tấm lòng nhân hậu
Bài làm
PHÉP MÀU CÓ GIÁ BAO NHIÊU?
Ông cha vẫn thường nói “Anh em như thể chân tay/ Rách lành đùm bọc, dở hay đỡ đần”. Tình yêu thương giữa những người anh em ruột thịt bao giờ cũng khăng khít và thiêng liêng. Tôi đã từng nghe câu chuyện về một cô bé nhỏ tuổi, vì yêu thương em nên đi mua phép màu. Câu chuyện có tên: Phép màu có giá bao nhiêu?
Em trai cô bé tên là Andrew, mắc một căn bệnh nặng. Ba mẹ cô bé đã chữa chạy khắp nơi nên bây giờ không còn khả năng chi trả viện phí. Một lần, từ sau cánh cửa, cô nghe thấy ba nói với mẹ: “Chỉ có phép màu mới cứu được Andrew”. Nghe vậy, cô bé chạy ngay về phòng, kéo ra một con heo đất được cất giấu bí mật sau tủ. Cô dốc hết đống tiền lẻ rồi cặm cụi đếm. Em lẻn chạy đến hiệu thuốc gần đó. Người bán thuốc ngạc nhiên hỏi khi cô bé đặt toàn bộ số tiền của mình lên bàn: “Cháu cần mua gì?”.
– Em trai của cháu bị bệnh rất nặng và cháu muốn mua phép màu. – Cô bé nhanh chóng đáp.
– Ở đây không bán phép màu, cháu à. Chú rất tiếc. – Người bán thuốc nở nụ cười buồn và tỏ vẻ cảm thông với cô bé.
Cô bé thoáng buồn những đáp vội: – Cháu có tiền trả mà. Nếu không đủ, cháu sẽ cố tìm thêm ạ. Chỉ cần cho cháu biết phép màu giá bao nhiêu?
Trong cửa hàng lúc này cũng có một vị khách khác, ông ăn mặc thanh lịch. Sau khi nghe câu chuyện, ông cúi xuống hỏi cô bé: “Cháu cần loại phép màu gì?”
– Cháu cũng không biết nữa – Cô bé trả lời, rơm rớm nước mắt. “Nhưng em cháu rất cần phép màu đó. Nó bị bệnh nặng lắm, mẹ cháu nói rằng nó cần được phẫu thuật, và hình như phải có thêm loại phép màu gì đó nữa mới cứu được em cháu. Cháu đã lấy ra toàn bộ số tiền để dành của mình để đi tìm mua phép màu đó.”
– Vậy, cháu có bao nhiêu nào? – Vị khách hỏi.
Cô bé trả lời vừa đủ nghe: “Một đô la mười một xu.”
Người đàn ông mỉm cười thốt lên: “Ồ! Vừa đủ cho cái giá của phép màu”.
Một tay ông cầm tiền của cô bé, tay kia ông nắm tay em và nói: “Dẫn bác về nhà cháu nhé. Bác muốn gặp em trai và cha mẹ cháu. Để xem bác có loại phép màu mà em cháu cần không.”
Người đàn ông thanh lịch đó là Bác sĩ Carlton Armstrong, một phẫu thuật gia tài năng. Ca mổ được hoàn thành mà không mất tiền, và không lâu sau Andrew đã có thể về nhà, khỏe mạnh. Mẹ cô bé mừng rỡ thì thầm: “Mọi chuyện diễn ra kỳ lạ như có một phép màu. Thật không thể tưởng tượng nổi. Thật là vô giá!”
Nghe những lời đó của mẹ, cô bé mỉm cười bởi cô biết chính xác phép màu giá bao nhiêu: một đô la mười một xu. Nhưng cô không hề biết, phép màu ấy là hòa chung giữa tình yêu thương của cô dành cho em trai với lòng nhân từ của vị bác sĩ và với chính sự ngây ngô của cô.