Hài kịch là một thể loại kịch đặc biệt, mang những đặc điểm cơ bản của một tác phẩm kịch như cốt truyện, ngôn ngữ, xung đột, và hành động kịch. Tuy nhiên, hài kịch có một số điểm khác biệt đáng chú ý:
- Mục đích của hài kịch: Thể loại này thường sử dụng tiếng cười để chế giễu và phê phán những thói hư, tật xấu trong xã hội, bao gồm cả những hành động nhố nhăng, lố bịch, hoặc lỗi thời.
- Xung đột trong hài kịch: Xung đột trong hài kịch không chỉ đơn thuần là mâu thuẫn giữa cái tốt và cái xấu, mà có thể là mâu thuẫn giữa các hành động hoặc tính cách xấu với nhau.
- Nhân vật trong hài kịch: Các nhân vật trong hài kịch thường có những mâu thuẫn nội tại như sự khác biệt giữa bề ngoài và bên trong, giữa suy nghĩ và hành động, hoặc giữa vị trí xã hội và phẩm chất thật sự của họ. Những mâu thuẫn này tạo ra sự hài hước, đôi khi là lố bịch hoặc không tương xứng, khiến khán giả cảm thấy thích thú và giải trí.
- Hành động trong hài kịch: Toàn bộ hoạt động của nhân vật trong hài kịch, từ lời nói đến cử chỉ và hành vi, đều nhằm mục đích bộc lộ những thói quen hoặc tính cách hài hước của nhân vật.
- Ngôn ngữ trong hài kịch: Ngôn ngữ được sử dụng trong hài kịch thường gần gũi với đời sống thường nhật và thường sử dụng các biện pháp như chơi chữ, nói lái, nói lắp, hoặc nhại lại giọng điệu để tăng tính hài hước cho tác phẩm.
- Kết cấu của hài kịch: Văn bản hài kịch thường được chia thành các hồi, lớp, hoặc cảnh, với một hệ thống nhân vật được tổ chức theo quan hệ đối lập để làm nổi bật các xung đột và tạo điều kiện cho việc phát triển các tình huống hài hước.
Như vậy, hài kịch không chỉ là một thể loại nghệ thuật giải trí mà còn là một công cụ mạnh mẽ để phản ánh và phê phán văn hóa và xã hội. Thông qua sự cười cợt và châm biếm, hài kịch thách thức các chuẩn mực xã hội và khám phá những mâu thuẫn trong cuộc sống hàng ngày.

2. Phong cách cổ điển
– Khái niệm: Phong cách cổ điển là một phong cách của các tác phẩm văn học châu Âu, phát triển rực rỡ nhất ở nước Pháp từ thế kỉ XVII đến đầu thế kỉ XIX.
– Cơ sở : triết học duy lí,
– Nhân vật trung tâm lí tưởng là những con người đặt lí trí lên trên tình cảm, phục tùng lợi ích quốc gia, dòng họ; phê phán những con người đam mê dục vọng bản năng, đi ngược lại nguyên tắc tôn sùng lí trí.
– Thủ pháp : Chú trọng hướng về những hình tượng và hình thức của văn nghệ cổ đại (mô phỏng cổ đại), lấy tự nhiên làm đối tượng mô phỏng, tạo ra những hệ thống quy định khắt khe cho mỗi thể loại.
3. Lỗi lô gích, câu mơ hồ và cách sửa
3.1. Lỗi lô gích là hiện tượng câu hoặc đoạn văn, văn bản có những thông tin, lập luận mâu thuẫn nhau hoặc thiếu nhất quán, không đầy đủ, không tõ ràng. Để sửa lỗi lô gích, người viết cần xác định đúng nguyên nhân gây ra lỗi và thay thế các từ ngữ phù hợp, đảm bảo tính thống nhất và phù hợp với tư duy.
3.2. Câu mơ hồ là câu mắc lỗi dùng từ hoặc lỗi cấu tạo khiến người nghe (người đọc) có thể hiểu theo nhiều cách khác nhau. Để sửa câu mơ hồ, người viết cần thêm những từ ngữ phù hợp để làm nổi bật thông báo duy nhất của câu, tránh hiểu lầm.